KNNTL - Số 113 – Em Nguyễn Thị Xuân Hương – Ngày 08/10/2013

Trong các kì thi đại học, chúng ta đã nghe nhiều câu chuyện rơi nước mắt về những em học sinh nhà quá nghèo, nhưng vẫn ráng đi thi đại học. Đến khi đã có kết quả đậu đại học thì chúng ta đến nghẹn lòng khi nhiều em đành gác lại giấc mơ do không có tiền để đi học. Kết nối những tấm lòng tuần này xin chia sẻ đến các bạn câu chuyện của em Nguyễn Thị Xuân Hương, ở xã Nghĩa Kỳ, huyện Tư Nghĩa. Em đã nhận giấy trúng tuyển của 2 trường đại học, nhưng không dám đi học vì Hương sợ người cha bị khuyết tật không còn đủ sức khỏe để làm lụng. Trong nhà còn có một người chị gái và một đứa em trai đang bị bệnh vì di chứng của chất độc da cam/dioxin.

Ngày 08/10/2013, Anh Trương văn Trung – Bí thư Đoàn Công ty Sữa Đậu nành Việt Nam – VinaSoy thăm và trao tặng 10.000.000 đồng cho gia đình em Hương

Đầu tháng 10, các bạn cùng trang lứa đậu đại học đã lần lượt vào trường nhập học, còn Hương, em đã có giấy báo của Trường đại học Sài Gòn và Trường đại học Đông Á, nhưng đành phải ở nhà.

Hương có đứa em trai bị di chứng chất độc da cam cũng vừa mới nghỉ học giữ chừng. Việc học hành khép lại, hai chị em Hương và Hải cùng chung nỗi buồn. Ba của Hương định bán bầy vịt 10 con để có tiền cho em nhập học, nhưng ngày giỗ mẹ sắp tới, mùa mưa cũng đã đến rồi, sợ cảnh thiếu ăn cận kề, em không nỡ để ba bán đi nguồn sống của gia đình.

Mẹ của em Hương qua đời đã 7 năm, cũng chừng ấy thời gian, người cha phải một mình gánh 2 vai để lo từng bữa ăn cho cả nhà.

48 tuổi, sức khỏe của người cha đang bệnh tật ngày một yếu dần:

Con nó học thì mình cố gắng lo cho nó ăn học 3 năm cấp 3, năm nào cũng tiên tiến. Giờ nó thi có điểm cũng đậu, hoàn cảnh không có tiền lo cho nó học. Cũng nói với nó là con thông cảm, gia đình mình khổ quá, mẹ mất sớm chứ còn thì cũng đỡ. Con phải cố gắng, nghỉ học lo với ba, giúp đỡ với ba, làm phụ gia đình nuôi mấy đứa bệnh tật. Chứ bây giờ làm sao. Tội cho nó, uổng là thi đậu mà không được đi học. Anh cũng nghe họ nói học 4 năm đại học tốn tiền nhiều lắm, cái thì tiền ăn, tiền trường, tiền ở, chi phí nó nhiều nên cũng nói trước cho nó. Để mai sau lớn lần…mà nó cũng biết gia đình quá khó khăn, nên là không đủ điều kiện đi học.

Con bé với thằng cu nó bệnh, vừa sửa xe vừa giữ. Thằng cu học nó chậm phát triển quá, nó không biết gì hết. Thầy cô nói để nó học, nhưng học 4 năm lớp 5 mà không lên lớp, vừa rồi cho nó nghỉ.

Tối lại suy nghĩ về con không thôi. Mai này mình già, bệnh tật vầy mà con thì đau ốm ai nuôi đây

Mùa mưa bão như chực chờ kéo đổ mái nhà đã quá cũ nát. Anh Nguyễn Văn Anh, cách đây 4 năm bị  u phổi, giờ sức khỏe đã yếu dần, anh chỉ lo được cái ăn cho 3 đứa con, còn chuyện lo tiền cho con gái đầu đi học, đã là quá sức đối với anh lúc này.

Anh đau miết, mua thuốc uống miết mà đâu dám nói với con, sợ con nó buồn. Sợ nó nói sao ba đau hoài vậy, không lo làm ăn mà đau miết. Anh đau ráng chịu trong người, nói ra không khéo con nó buồn, nó sanh bịnh thì tội con.

Hương không thể đến được giảng đường đại học với hoàn cảnh gia đình như hiện tại. Gia đình đang chạy ăn từng bữa một. Cha thì bị khuyết tật vừa mắc bệnh phổi. Chị gái lại vừa phát hiện bị u ác tính. Còn đưa em là nạn nhân của chất độc da cam/ dioxin.

Tương lai của Hương sẽ được chắp cánh nếu như lúc này em có một khoản tiền để nhập học. Thời điểm nhập học theo giấy báo của các trường đại học em đã đậu chỉ còn tính từng ngày.